TRANG VĂN HÓA- LỊCH SỬ

Ngựa Quen Đường Cũ!


Tác giả: Dương Đại Trường
Thể loại: Truyện ký

Lời Tác Giả: Đây là câu chuyện kể có tính hư cấu về người đàn bà đã nhiều lần ngoại tình. Dưới ngòi bút tả chân theo lối viết hiện thực phê phán, nhà văn Dương Đại Trường đã diễn tả lại chân dung người đàn bà ngoại tình qua cốt chuyện với nhan đề: Ngựa Quen Đường Cũ. Những nhân vật trong cốt chuyện đều là hư cấu. Vì vậy, nếu có sự trùng hợp, đây là ngoài ý của tác giả, xin độc giả thứ lỗi.
Adelaide 2016
Dương Đại Trường

        Trời Nam Úc vào đông! Thời tiết năm nay lạnh như cắt da thịt! Mưa bụi bay theo từng cơn gió thổi vi vu bên ngoài, mưa lất phất rơi làm nhạt nhòa hàng cây nơi công viên đối diện nhà... Đã ba mươi mấy năm rồi! Kể từ ngày Lân đặt chân đến Nam Úc, năm nay thời tiết lạnh nhất so với các năm khác! Lân cảm nhận được điều đó khi anh đưa mắt nhìn hàng cây khuynh diệp bên ngoài, sương mù trắng xóa phủ trùm ngọn cây, làn sương là đà nhẹ bay khi cơn gió rét lướt qua thành phố, chập chờn bóng đêm ẩn hiện dưới ngọn đèn đường tỏa ánh sáng yếu ớt.
     Nhớ lại. Mới đây mà Lân đã trải qua hơn ba mươi mùa đông nơi xứ người! Thời gian trôi đi âm thầm, vùi lấp bao nhiêu thăng trầm cuộc đời con người phù du kiếp sống ảo ảnh! Mới ngày nào đó, Lân đặt chân đến Úc theo chương trình định cư tỵ nạn của chính phủ. Ngày ấy, mái đầu còn xanh của tuổi xuân phảng phất nét hào hoa người lính không quân của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa. Rồi thoáng qua, đến hôm nay mái đầu Lân đã ngã màu sương điểm, phiêu bạt nơi xứ người! Nghĩ đến đây, Lân thở dài, đi đến chiếc máy DVD mở nghe bài nhạc nói về người lính không quân: Một Chuyến Bay Đêm. Tiếng hát Thanh Thúy nhẹ rơi theo điệu buồn dĩ vãng đang trở về trong tâm trí của Lân:
- Giữa lòng trời khuya muôn ánh sao hiện, người trai đi viết câu chuyện một chuyến bay đêm. Cánh bằng nhẹ mơn trên làn gió. Đời ngây thơ xưa lại nhớ lúc mình còn thơ. Nhìn trời cao mà reo, mà mơ ước như diều để níu áo hằng nga, ngồi bên dãy Ngân Hà. Giờ sống giữa lưng trời. Đôi khi nhớ chuyện đời mĩm cười thôi!.
     Lời nhạc như đưa tâm tư Lân về quá khứ xa xăm một thời quân ngũ! Thời đó đã xa rồi mà Lân cứ tưởng chừng như vừa mới hôm nào, khi anh rời bỏ ghế nhà trường tình nguyện nhập ngũ vào quân chủng không quân của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa. Chuỗi kỷ niệm ấy lần lượt trở về đánh thức vùng ký ức tuổi xuân ngủ vùi bao năm tháng thời chinh nhân trai trẻ! Lân đang hồi tưởng, bổng Diễm My từ trong phòng nói vọng ra:
- Anh ơi! Sao giờ nầy mà anh còn chưa vào phòng ngủ?
    Nghe tiếng gọi của vợ, Lân đáp:
- Anh đang soạn chương trình cho Đêm Không Gian Gặp Mặt, xong việc rồi anh sẽ ngủ. Em ngủ trước đi!
    Diễm My nghe chồng nhắc đến ngày kỷ niệm thành lập quân chủng Không Quân sắp tới được tổ chức ở hội trường Balan, Diễm My rời khỏi giường đi ra phòng khách ngồi xuống bên cạnh chồng thỏ thẻ:
-  Anh viết Thư-Mời quan khách các hội đoàn chưa, em phụ giúp anh?
    Lân cúi đầu suy nghĩ, quay sang Diễm My:
- Tất cả các hội đoàn anh đã viết thư mời xong, ngoại trừ Hội Nông Dân. Bởi vì năm nay, Hội Nông Dân đã bị phân chia làm hai nhóm, vì vậy anh chưa quyết định sẽ mời nhóm nào tham dự ngày truyền thống Không Quân của chúng ta!
- Tại sao?
- Bởi vì trong hiện tại, chúng ta chưa biết nhóm nào có tư cách pháp nhân hoạt động theo nội qui!
      Vốn dĩ, Diễm My xưa nay ủng hộ nhóm nông gia của ông Tư Bông nên vừa nghe Lân còn do dự trong việc quyết định gởi thư mời, Diễm My gợi ý:
- Chúng ta mời ban chấp hành Hội Nông Dân của ông chủ tịch Lâm Dòm.
- Không được! Em căn cứ vào đâu mà khẳng định mời ông ta?
     Diễm My có chuẩn bị trước câu trả lời, bà nhìn chồng rồi dẫn chứng lý do:
- Theo ý kiến của em, chúng ta không cần biết nhóm nào chính hay tà, đúng hay sai trong hiện tình tranh chấp... Chúng ta căn cứ vào cảm tình thân thiết trong quan hệ để gởi thư mời. Nào! Anh nghĩ lại xem, Tư Bông xưa nay đã giúp đở gia đình mình rất nhiều. Một điển hình, anh ấy cho em vào làm thư ký tòa soạn của tuần báo ATB với tiền lương rất hậu hỷ và mỗi tuần anh ấy mang dưa cà cho chúng ta nữa. Bây giờ chúng ta có cơ hội để đáp nghĩa ân tình nầy. Thêm nữa, anh Tư Bông có tiếng tăm là một Đại Gia Xứ Rẩy, chúng ta có thể nhờ vả sau nầy khi gia đình gặp khó khăn...
- Không thể được! Chúng ta phải hội ý với các chiến hữu trong gia đình Không Quân.
      Xưa nay, Diễm My có danh tiếng là người đàn bà nắm quyền trong gia đình và lấn lướt chồng, bà trừng đôi mắt nhìn Lân rồi gắt giọng:
- Em đã quyết định: Anh phải gởi thư mời chủ tịch Lâm Dòm. Mặc kệ cho anh có đồng ý hay không! Vả lại, năm nay anh là trưởng ban tổ chức, anh có thẩm quyền quyết định trong việc thư mời, anh không cần hỏi ý kiến ai hết.
      Thấy thái độ cương quyết của vợ mình, Lân nhẹ giọng:
- Vậy thì anh chìu theo ý của em! Chúng ta mời phe nhóm của Tư Bông.
- Anh như vậy mới là chồng yêu của em chứ!
    Diễm My quay sang Lân như tỏ vẻ nhỏng nhẻo, hôn nhẹ vào gò má chồng rồi đứng lên đi vào phòng ngủ. Diễm My đi khỏi cửa phòng khách, quay đầu nhìn lại nhắc nhở Lân:
- Ông xã nhớ viết thư mời anh Tư Bông nha! Danh xưng hiện tại của anh ấy là: Tổng giám đốc Saigon Thông Tấn Xã kiêm cơ quan chủ nhiệm ATB.
      Lân không trả lời Diễm My, anh viết xong thư mời Hội Nông Dân rồi ngã mình dựa vào lưng ghế, hướng mắt nhìn lên trần nhà, suy nghĩ những tin đồn trong giới nông gia về quan hệ thân mật của vợ mình với Tư Bông. Lân nhớ lại những lời xì xầm, đồn đại của vài người bạn thân tín đã nói về vợ mình trong thời gian gần đây. Họ nói huỵch toẹt những lời khó nghe, chướng tai như:
- Thằng Lân nó đã bị con vợ cặm sừng!
Hoặc là:
- Diễm My, vợ của thằng Lân bây giờ là thư ký riêng của ông tổng giám đốc Saigon Thông Tấn Xã ..v..v....
      Những lời xì xầm, nói bóng gió đã làm cho Lân khổ tâm không ít! Nó cứ nghe văng vẳng bên tai của mình mãi! Bây giờ, cử chỉ Diễm My mỗi ngày thân mật với Tư Bông đã khiến cho Lân thêm khó chịu và lo lắng những lời đồn sẽ trở thành sự thật! Nghĩ đến đây, Lân thở dài! Rồi như để xua tan những hoài nghi về vợ mình ngoại tình, Lân đứng dậy đi đến chiếc tủ ly nơi góc phòng, cầm tấm hình ngày xưa lên xem. Tấm hình nầy Lân mặc quân phục Không Quân, chụp với Diễm My sau ngày đám cưới, lúc hai người đi hưởng tuần trăng mật ở Vũng Tàu. Ngày đó, tuy Lân lớn hơn Diễm My đến gần hai mươi tuổi, nhưng trông anh không chênh lệch với Diễm My về diện mạo trẻ trung của một người đàn ông tuổi đời vừa mới bước vào ngưỡng cửa tứ thập! Lân nhìn tấm hình thở dài như nuối tiếc một thời trai trẻ. Thời ấy còn đọng lại nơi vùng ký ức của Lân, hình ảnh Diễm My của lần gặp mặt đầu tiên vẫn còn in hằn trong lòng, dù thời gian đã trải qua bao năm tháng nổi trôi cuộc đời. Lần gặp mặt đó, Diễm My mặc chiếc áo dài trắng thư sinh thả bộ trên đường phố sau giờ tan học. Vóc dáng Diễm My trung bình, khuôn mặt tròn trịa và cặp mắt long lanh sáng quắc, nhấp nháy dưới bờ mi gợi tình. Lân suy nghĩ đến đây, thở dài như luyến tiếc, anh đứng lên tắt đèn rồi đi vào phòng ngủ.
      Sáng nay, Diễm My sửa soạn đi làm sớm hơn mọi khi. Lân nhìn vợ mình sửa soạn y phục lộng lẫy với chiếc đầm dài màu xanh nhạt kiểu dạ hội, khoác bên ngoài chiếc áo veston màu rượu chát, tương phản như đóa hoa hồng khoe sắc màu xinh tươi trong vườn hoa buổi sớm. Lân thấy vợ mình dạo nầy chưng diện khác thường khi đi làm việc, anh khẻ nói khen:
- Oh! Bà xã của anh hôm nay chưng diện đẹp quá!
      Diễm My có tịch thì rụch rịch, nên vừa nghe chồng khen, tưởng Lân nói châm chít mình, Diễm My nổi cáu, trả lời chồng:
- Em đi làm mặc quần áo bình thường, có chi đặc biệt mà anh nói em chưng diện!!!. Anh muốn vợ của anh đi làm văn phòng mà ăn mặc như người nông dân hái dưa, hái cà, áo quần xốc xếch thì anh mới vừa lòng sao? Anh xem kìa! Vợ người ta, bà Tư Bông, bước ra một tấc đường thì cũng chưng diện quần là áo lụa, đi xe đắc tiền.. Còn em đây, chỉ với chiếc áo khoác veston là đồ hiệu model, còn bộ đầm dài là thuộc hạng đồ sale nữa giá. Anh phải cảm thấy mà tội nghiệp cho vợ của anh chứ!
      Ngừng giây lát, Diễm My trách Lân:
- Có người chồng như anh thì phận làm vợ thiệt thòi lắm! Nếu so sánh anh với ông chủ Tư Bông của em, anh quá cách biệt: Từ sự galăng cho đến khả năng làm thương mại kiếm tiền cho gia đình.v..v.. Giả dụ như anh đạt được phân nữa tài năng như ông chủ của em thì bây giờ em đâu có phải đi làm thư ký cho người ta!
     Lân nghe Diễm My nhắc nhiều lần tâng bốc đến ông chủ tổng giám đốc Saigon Báo Chí Tư Bông, Lân như điên tiết và cơn ghen thầm kín bấy lâu nay bất chợt nổi lên trong lòng, Lân lớn tiếng dùng từ thô lỗ với vợ:
- Đúng! Tao không bằng thằng Tư Bông! Tại sao mầy không bỏ nhà làm vợ bé cho hắn để được ăn sung mặc sướng..?
     Diễm My nhìn thấy Lân nổi cơn giận dữ và mắng chửi vô cớ, bà nói chọc tức Lân:
- Ông vạch đường cho tôi đi đó nhé! Sau nầy ông đừng hối hận những gì ông nói hôm nay.
    Lân biết mình quá lời với vợ nên dịu giọng phân trần:
- Ngày xưa anh cũng có một thời oai hùng tung cánh sắt trên vùng trời Việt Nam nên em mới lấy anh làm chồng. Bây giờ em lại chê bai anh không bằng người khác.!!!!
     Diễm My nghe chồng nhắc thời binh nghiệp, bà nhếch miệng cười mĩa mai Lân:
- Hihi! Hihi! Hihi! Nếu ngày trước, khi ông tán tỉnh tôi, ông đừng mặc bộ đồ bay Pilot và mang lon thiếu úy giả để lừa dối tôi, thì ông không có cửa vào để mà chiếm hữu con tim dại khờ của tôi đâu!
     Nghe vợ nhắc chuyện cũ và trách mình dối gạt, Lân chữi vợ cho hả dạ:
- Lức đó, mầy cũng là hạng người ham quan quyền, ham chức vị nên bị tao dối gạt cũng đáng đời lắm!
- A ha! A ha!! Thế ra, mấy mươi năm nay tôi đã bị một tên sở khanh giả sĩ quan Không Quân để dụ dỗ tôi vào đường tình yêu!
     Như chọc tức chồng cho bỏ ghét, Diễm My mĩm cười rồi hát thì thầm:
- Đường vào tình yêu có trăm lần đau có vạn lần buồn! Đôi khi nhầm lẫn, lấy thằng chồng khốn nạn... Đến nay thì trể, thơ ngây đi mất trong lỗi lầm giờ mới hay!!!!
      Vừa hát, Diễm My vừa quay mặt đi ra ngoài, vào xe đóng sầm cửa lại rồi lái đến tòa soạn ATB. Lân còn ấm ức vì ghen tức, nói vọng theo:
- Mầy đi làm sớm để hẹn hò với thằng Bông...
      Lân đứng dậy đến bên cửa sổ, vén tấm màn lên nhìn theo chiếc xe của vợ chạy khuất cuối đường mới thôi! Nỗi ghen tương chưa hết trong lòng, Lân thở dài rồi ngồi xuống chiếc ghế sa lông nơi phòng khách, hướng mắt nhìn ra ngoài suy nghĩ mông lung! Buổi sáng sớm còn mù sương bám trên những ngọn cây dọc hai bên đường phố làm cho Lân nhớ lại những ngày đầu tiên khi đặt chân đến Úc. Cũng buổi sáng mùa đông sương mù dầy đặc như hôm nay, Lân lái xe từ hãng Holden về nhà sau khi tan ca đêm. Căn nhà thuê nơi vùng ngoại ô của thành phố Elizabeth. Lúc đó hai thằng bạn còn sống đời độc thân tại chỗ, vợ con vẫn còn ở quê nhà! Người bạn tên Thân, ngày xưa cùng phục vụ trong quân chủng Không Quân của quân lực Việt Nam Cộng Hòa, Thân là sĩ quan lái trực thăng vận tải Chinook. Chợt nghĩ đến Thân, Lân nhấc chiếc Mobile phone trên bàn, bấm nút gọi bạn:
- Binbin! Binbin! Binbin!!!
     Điện thoại đỗ chuông một hồi lâu, bên kia đầu dây Thân lè nhè hỏi:
- Alo! Alo! Xin lỗi ai gọi tôi sáng sớm vậy?
- Tao nè Thân! Lân đây!
- Oh! Anh Lân khỏe hả? Sáng sớm gọi em có việc gì?.
     Lân vừa cười vừa đáp:
- Hihihi!!! Buồn quá! Anh gọi chú mầy trò chuyện một chút cho giảm stress.
- Chị Diễm My đâu mà anh không giải bày tâm sự với chị?
- Anh và bà ấy mới cải nhau một trận lôi đình!
- Lại cải nhau nữa! Vợ chồng già rồi, mỗi người nhịn một chút, sống vui vẻ cho hết kiếp người!
     Nghe Thân khuyên mình, Lân phân trần:
- Anh đã nhịn nhục từ lâu nay! Nhưng bây giờ, nước đầy ly rồi, đến lúc phải tràn xuống đất!
- Chuyện gì xảy ra hả anh?
     Lân thờ dài rồi chậm rải kể với Thân:
- Chuyện đàn bà sanh lòng ngoại tình! Chú mầy và anh là hai nạn nhân bất hạnh, cưới nhầm con vợ là loại đàn bà lăng loàn trắc nết!
    Thân tưởng Lân nhắc chuyện xưa của Diễm My ngoại tình với thằng công an khu vực khi anh đi học tập cải tạo, Thân nói khuyên:
- Thôi! Chuyện lỗi lầm ngày xưa của Diễm My anh nên bỏ qua đi, nhớ lại làm chi cho gia đình mất mát hạnh phúc! Giống như hoàn cảnh của em ngày xưa, Ngọc Hoa cũng đã ngoại tình khi em đi học tập cải tạo, em bỏ qua tất cả để vợ chồng chung sống vui vẻ với nhau trong những ngày tháng ngắn ngủi còn lại của đời người. Mặc dù Ngọc Hoa đã có con riêng với người ta! Nhưng vì em rộng lượng theo quan niệm: Con nuôi trong nhà là con của mình...
     Lân ngắt lời Thân, phân trần:
- Chuyện ngày xưa thì anh không còn nhắc nhở tới nữa. Anh buồn cho chuyện hiện tại!
- Chuyện gì hả anh?
- Thời gian gần đây, có nhiều tin đồn đại là Diễm My quan hệ tình cảm với Tư Bông! Em có nghe tin nầy không?
- Có! Vài người bạn thân đã kể cho em nghe. Nhưng anh nên kiểm định lại tin đồn, kẻo bị người ta vu oan cho Diễm My, nhằm phá hoại hạnh phúc gia đình anh.
- Không có lửa thì làm sao có khói! Anh đã có một lần nghe lén cuộc điện thoại của Diễm My với thằng Tư Bông. Hai người nói chuyện với nhau rất tình tứ....
- Trời! Vậy hả!
- Vì thế nên anh mới tin những lời đồn về Diễm My ngoại tình với Tư Bông là sự thật!
- Tội nghiệp cho anh! Bây giờ em sửa soạn đi làm. Khi khác chúng ta tâm sự tiếp nha anh Lân.
- Bye! Chúc em một ngày làm việc vui vẻ.
     Lân đặt điện thoại xuống bàn, đứng dậy đi vào phòng tắm đánh răng rồi xuống nhà bếp nấu nước pha cafê như thường ngày. Lân nhấp môi vào ly cafê, chép miệng vài cái để thưởng thức hương vị, rồi đặt ly cafê trên bàn, ngồi dựa lưng vào ghế, đưa mắt nhìn ra bên ngoài xuyên qua khung cửa sổ. Trời vẫn còn sương mù dầy đặc! Phương đông, mặt trời cố vươn lên những tia nắng tạo bình minh, nhưng đã bị sương mù chặn lại thành những tia khúc xạ ánh sáng, nhạt mờ sắc màu cầu vòng! Dần dần, những tia nắng bị che khuất bởi đám mây xám nơi cuối chân trời, trả lại không gian một vùng bao la trắng xóa mù sương. Lân thả hồn vào suy tư, khoảnh khắc niềm cô đơn chợt đến làm cho Lân thốt lên thành tiếng: Lại một ngày buồn và cô đơn trên xứ người!!!
     Hôm nay nơi tòa soạn ATB, Diễm My ngồi thừ một mình trên chiếc ghế trong phòng làm việc, nhìn bâng quơ ra bên ngoài, lơ đãng như người mất hồn. Bổng chợt nhớ đến người yêu, Diễm My lấy chiếc điện thoại di động ra bấm số gọi Tư Bông. Diễm My cho điện thoại đỗ chuông hai lần, làm ám hiệu cho người yêu như mọi khi rồi tắt máy, chờ Tư Bông gọi lại. Đây là cách mà xưa nay Diễm My và Tư Bông bí mật liên lạc với nhau. Diễm My ngồi chờ một lúc lâu không nghe Tư Bông gọi lại, bà càm nhàm, thầm trách người yêu:
- Chắc có con mụ vợ bên cạnh nên ảnh không tiện gọi điện thoại cho mình. Ghét ghê! Người ta đang cần anh để giải bày tâm sự!
       Diễm My đứng dậy định đi ra khép cửa lại, bổng một khách hàng đến đăng quảng cáo, bước vào tòa soạn lên tiếng:
- Báo tuần nầy còn chỗ trống đăng quảng cáo không hả chị?
- Hôm nay là ngày chót nhận quảng cáo! Anh đăng quảng cáo về loại gì?
- Thông Báo hội chợ Tết của Hội Nông Dân.
     Vừa nghe đến từ ngữ Hội Nông Dân , Diễm My hỏi nhanh:
- Hội Nông Dân nào?
     Thành trố mắt nhìn Diễm My, thắc mắc:
- Tôi đăng quảng cáo và trả tiền sòng phẳng! Chị nhận đăng hay không? Chị hỏi tôi:  Hội Nông Gia nào?. Thế là sao!
- Xin anh cảm phiền chờ em hỏi ý kiến của ông chủ rồi sẽ trả lời anh sau.
- Tại sao phải hỏi ý kiến ông chủ? Ông ta là ai?
     Thấy Thành có cử chỉ nóng giận, Diễm My nhẹ giọng giải thích:
- Em chỉ là thư ký văn phòng. Ông chủ của em là Tư Bông. Anh ấy có dặn dò với em rằng: Những tin tức nào có liên quan đến Hội Nông Dân, ai muốn đăng quảng cáo thì phải cho anh Tư biết.
- Không cần! Tôi gởi đăng trên Nam Úc Tuần Báo.
     Vừa nói xong, Thành đi ra về. Diễm My bấm điện thoại gọi Tư Bông:
- Alo! Alo! Anh hả...
- Anh đây! Có chuyện gì hả em?
     Diễm My nhỏng nhẻo đáp:
- Có chuyện mới gọi anh chứ! Khi nảy anh Thành của Hội Nông Gia đến văn phòng nhờ đăng quảng cáo, em trả lời với anh ấy là phải chờ em hỏi ý kiến của anh...
     Tư Bông vừa nghe Diễm My nói, hắn chợp lấy cơ hội nầy để đến gặp mặt Diễm My, Tư Bông nói lớn vào điện thoại cốt ý cho vợ hắn nghe:
- Vậy hả! Anh sẽ đến văn phòng giải quyết....
     Bà Tư Bông còn nằm trên giường ngủ, lên tiếng hỏi chồng:
- Việc gì xãy ra vậy ông xã?
- Thằng Thành đến tòa soạn ATB nhờ đăng quảng cáo về Hội Chợ Tết Nông Dân
      Thời gian gần đây, bà Tư Bông vốn có thành kiến với Phú, bà đáp nhanh:
- Anh bảo Diễm My không nhận quảng cáo của Thành, dù cho nó trả bao nhiêu tiền cũng không đăng! Xưa nay, chúng ta làm báo chỉ nhằm mục đích gióng lên tiếng nói và quan điểm chống cộng của chúng ta... Anh đi đến tòa soạn để chỉ đạo Diễm My làm theo quyết định của em: Không nhận quảng cáo của Thành.
    Tư Bông nghe vợ cho phép đi đến tòa soạn, trong lòng vui mừng, đáp nhanh:
- Ừ! Anh đi ngay bây giờ.
     Chiếc xe 4 wheel màu xanh đậm lao mình vun vút trên con đường Port Wakefield. Vì Tư Bông nôn nóng gặp mặt Diễm My nên những đoạn đường vắng, Tư Bông nhấn ga tăng tốc độ đến cả trăm cây số giờ! Tư Bông vừa lái xe vừa điện thoại thăm dò Diễm My:
- Tòa soạn có ai khác ngoài em không?
- Dạ không!
- Thông thường thằng Mạnh đến văn phòng lúc mấy giờ?
- Ông chủ bút Mạnh đến tòa soạn bất thường lắm! Nhưng hôm nay, chú ấy bận việc nhà nên không làm việc buổi sáng nầy.
- Hihihihi!! Cơ hội cho anh... yêu em..
         Xe vừa dừng trước cửa tòa soạn, Tư Bông vội vả bước xuống xe, mở cửa văn phòng, chạy đến ôm và hôn vào má của Diễm My liên tục. Diễm My giả vờ lấy tay đẩy Tư Bông ra và nhỏng nhẻo:
- Ghét anh ghê! Em nhắn tin cho anh sao không trả lời?
    Nghe Diễm My nói trách yêu, Tư Bông phân bua:
- Hồi sáng nầy, khi em nhắn tin cho anh, bà xã anh đứng gần bên nên anh không dám trả lời em.... Mà nè! Em nhắn tin cho anh có chuyện gì?
     Diễm My liếc mắt háy Tư Bông:
- Em và anh Lân cải vả nhau! Em buồn quá nên điện thoại cho anh. Em định tâm sự với anh về chuyện tình của chúng ta, không lẽ mình quan hệ vụng trộm mãi như thế nầy sao hả anh!!!
- Thằng Lân có nghi ngờ gì về chuyện quan hệ giữa hai chúng ta không?
- Có! Anh Lân nói bóng, nói gió, khi anh ấy nhìn thấy em diện áo quần đi làm... Nhất là em mặc chiếc áo veston đồ hiệu mà tuần rồi anh cho tiền em mua ở David Jone.
- Trời! Thằng Lân làm chồng em mà không mua được cho vợ quần áo thời trang, ngược lại còn điều tra em về số tiền từ đâu để mua quần áo, đàn ông gì mà keo kiệt với vợ quá!
       Nghe người tình chỉ trích chồng mình, Diễm My rưng rưng nước mắt, than thở:
- Số phận của em lấy nhầm phải người chồng keo kiệt và bủn xỉn!
- Bây giờ có anh rồi, em muốn thứ gì thì cứ nói với anh đưa tiền cho em tha hồ mua sắm!
       Diễm My cảm động với những lời của Tư Bông, khẻ đáp:
- Dạ! Cám ơn anh đã quan tâm đến em.!
     Trên khuôn mặt Diễm My, những giọt nước mắt bất chợt không ngừng tuôn xuống cho niềm hạnh phúc vô ngần, dù mong manh. Trong căn phòng làm việc nhỏ hẹp, Tư Bông ôm chầm Diễm My và đặt lên đôi má cô những nụ hôn thật mãnh liệt. Tư Bông kề vào tai Diễm My, thì thầm:
- Em có thân hình tuyệt vời quá!
- Vậy mà chồng em không biết chiêm ngưỡng cái đẹp của em!
     Hai người đang tạo cảm giác yêu đương với nhau, bổng điện thoại của Tư Bông vang lên âm thanh báo hiệu tin nhắn. Tư Bông mở tin ra đọc rồi khẻ nói Diễm My:
- Bà xã anh nhắn tin bảo anh về nhà gấp!
- Trời! Ghét anh ghê! Mấy hôm nay em khao khát! Cho em tình yêu rồi hãy về anh nhé!
- Không đủ thời gian em ạ! Bà ấy có thể lái xe đến tòa soạn, nếu như anh không về nhà ngay!
      Tư Bông cúi mặt xuống hôn vào môi Diễm My thay lời từ giã:
- Bye em! Tuần sau mình gặp nhau ở điểm cũ: Khách Sạn White Horse ...
- Dạ! Em sẽ đến khách sạn đúng hẹn.  
       Đúng tuần lễ sau, đến ngày hẹn với Tư Bông, không như lệ thường của mỗi buổi sáng: Diễm My sửa soạn áo quần xong xuôi rồi đến chào chồng đi làm. Hôm nay cô bước vội ra xe, cho máy chạy rồi lái xe rời khỏi garage, không nói lời chào với chồng. Thấy cử chỉ bất thường của vợ, Lân tưởng Diễm My còn giận hờn mình về chuyện cãi vã mấy ngày qua nên Lân xua tan những thắc mắc trong lòng về lời đồn đại Diễm My ngoại tình với Tư Bông. Lân đang loay hoay dọn dẹp những chiếc ly trên bàn nơi phòng khách, định mang xuống nhà bếp rửa, bổng điện thoại của Lân reo lên. Bên kia cuộc gọi, tiếng của Mạnh hỏi:
- Hôm nay sao chị Diễm My không đi làm?
- Bà xã tôi đi làm từ sáng rồi mà!
- Tôi ở toà soạn từ sớm đến giờ, tôi không thấy chị ấy!
        Lân ngừng giây lát rồi nói đoán:
- Chắc có lẽ bà xã tôi đi công việc...
- Chừng nào chị ấy trở về thì anh bảo chị ấy gọi điện thoại cho tôi.
- Chú Mạnh có liên lạc trên số di động của Diễm My không?
- Tôi có gọi nhiều lần nhưng máy đã tắt nguồn! Ngay cả máy của anh Tư Bông cũng không liên lạc được!
- Ứ ừ! Bye chú Mạnh!
      Hôm nay Diễm My nghỉ làm ở Toà soạn ATB mà không báo trước với chủ bút Mạnh! Bà đến khách sạn White Horse, nơi hẹn hò với Tư Bông, bà nhận chìa khóa mở cửa vào phòng, ngã mình xuống giường nằm nghỉ. Diễm My đang suy nghĩ bâng quơ về chuyện tình vụn trộm giữa bà và Tư Bông! Bổng có tiếng gỏ cửa làm cho bà giật mình. Diễm My tưởng Tư Bông đến, bà lên tiếng hỏi yêu:
- Anh yêu đó hả? Bây giờ anh mới đến. Trể hẹn với ngưòi ta hơn nữa tiếng đồng hồ rồi đó!
      Không nghe tiếng trả lời, Diễm My ngồi dậy bước đến cửa phòng, đưa mắt nhìn ra bên ngoài qua lổ quan sát. Diễm My giật thốt người lên khi nhìn thấy chồng xuất hiện bất ngờ nơi hành lang, Diễm My như điếng cả hồn, bà đang suy nghĩ cách để giải thích với chồng... Lân gỏ cửa tiếp tục và lên tiếng trong giận dữ:
- Mầy nói anh yêu nào?? Khốn nạn! Mở cửa!
      Thấy chồng lớn tiếng, Diễm My nói van xin:
- Dạ! Em mở cửa cho anh vào, đừng la lớn tiếng làm người xung quanh để ý!!!
      Cửa phòng vừa mở, Lân lao người tới Diễm My, tát vào mặt bà nhiều cái rồi mắng chữi:
- Mầy là người vợ lăng loàn, trắc nết! Gian dâm với Tư Bông bấy lâu nay! Mầy tưởng tao không biết hả.?
     Trước thái độ giận dữ của chồng, Diễm My quỳ xuống năn nỉ chồng và khóc thút thít:
- Em có lỗi với anh! Xin anh tha thứ. Huhu! Huhu! Huhu!!
- Tha lỗi! Tha lỗi!!! Mầy vẫn chứng nào tật nấy! Ngựa quen đường cũ! Ngày xưa khi tao bị cộng sảnđưa đi học tập cải tạo, mầy nhà cũng gian dâm với thằng công an khu vực...
        Diễm My nghe chồng nhắc chuyện cũ, cô cúi gầm mặt, nói trong nỗi niềm hối hận:
- Tại vì hắn gạ tình ngọt ngào với em, khiến cho em nghe lời hắn dụ dỗ! Vả lại, hoàn cảnh kinh tế gia đình lúc đó rất khó khăn, nên em mới đành lòng trao đổi tình cảm với hắn để có tiền mà đi thăm nuôi anh trong thời gian ở trại cải tạo.!!!
    Lân ngó trừng đôi mắt nhìn vào mặt Diễm My, gằn giọng:
- Bây giờ mầy ngoại tình với thằng Tư Bông là do động cơ nào?
    Vừa khóc, Diễm My vừa nói:
- Vì anh Tư Bông giúp đở em vào làm thư ký tòa soạn ATB và khi trả lương anh Tư Bông thường “boa” cho em thêm một trăm đồng để cho em đổ xăng đi làm! Anh ấy rất tốt với em nên em mới ngã lòng trao tình cho anh ấy..
     Nghe vợ khen tình địch của mình, Lân điên tiết lên, tay nắm tóc Diễm My ghì đầu cô xuống giường, vừa đánh vừa nói cho hả cơn ghen:
- Phịch! Phịch! Phịch.... Tao đánh cho mầy bỏ cái tật “dâm loàn”...
       Diễm My bị đánh đau, chợt thốt lên lời cầu cứu:
- Chết em! Chết em! Cứu em anh Tư ơi!!!
       Nghe Diễm My gọi tên Tư Bông xin cầu cứu, Lân như người điên, há hốc mồm, giương đôi mắt to vừa đánh vào lưng vợ vừa quát lên:
- Thằng Bông! Thằng Bông! Phịch phịch.. Phịch phịch.!
- Trời ơi! Cứu con....
      Hai người giằng co một lúc, Lân vì lớn tuổi nên mệt nhoài, thở hổn hển và buông Diễm My ra. Vừa thả tay, Diễm My ngồi bật dậy và chạy thoát khỏi phòng. Diễm My chạy một mạch xuống bàn tiếp tân trả tiền phòng và nhận giấy tờ rồi nhanh nhẹn rời khỏi khách sạn. Vừa bước ra cửa, Diễm My nhìn thấy Tư Bông đang trên xe bước xuống đất nơi carpark, Diễm My hớt hải lên tiếng:
- Chạy nhanh đi anh! Chồng em đã biết quan hệ vụng trộm của chúng ta rồi!
     Tư Bông không kịp trả lời, nhảy phóc vào xe và vội vả lái xe chạy thoát thân. Trên đường về nhà, Tư Bông dừng xe lại bên lề và gọi điện thoại cho Diễm My để hỏi thăm sự việc. Tiếng chuông điện thoại reo một hồi lâu, Diễm My quan sát số điện thoại hiện trên màn hình rồi mới nhận cuộc gọi:
- Alo! Em hả?
- Em đây!
- Thằng Lân có đánh em không?
     Xưa nay, Diễm My là người vợ nắm quyền chồng nên bà tự tin trả lời Tư Bông:
- Anh Lân có đánh em chút ít! Nhưng em cảm thông anh ấy vì ghen tuông và nóng giận nên mới đánh. Xưa nay chồng em chưa bao giờ đối xử mạnh tay với em như ngày hôm nay....
- Diễm My! Em xử lý thế nào về chuyện xãy ra lúc sáng nầy?
- Em chưa biết, vì em là người làm lỗi với chồng! Nhưng em có nói với anh Lân: “ Nếu anh làm lớn chuyện ngoại tình của em với Tu Bông thì em sẽ bỏ nhà đi tiểu bang khác...”
- Thằng Lân nói sao?
- Anh ấy làm thinh, tỏ vẻ đồng ý với yêu cầu của em, vì sợ em bỏ nhà ra đi!
- Như vậy, em lấy yếu điểm nầy của Lân, em yêu cầu thằng Lân phải giữ kín chuyện nầy và xem như chưa có việc gì xãy ra... Em cố gắng năn nỉ chồng em bỏ qua, nếu không thì chuyện nầy thấu đến tai bà xã của anh, chúng ta phải xa nhau!
    Ngừng giây lát Tư Bông thở dài nói tiếp:
- Em phải khuyên chồng em nha Diễm My.!
- Dạ! Em làm theo lời anh dặn. Em cũng không muốn mất anh!!!!
- Anh cũng vậy. Anh không muốn rời xa em!
     Về tới nhà, Diễm My vào phòng khóa cửa lại, với ý định  “trừng phạt” không cho Lân vào ngủ. Đây là hành động làm reo thường khi hai vợ chồng cải vả nhau, nhằm để cho Lân phải nói lời xin lỗi với Diễm My. Nhưng lần nầy, Sau khi đánh vợ xong ở khách sạn, Lân lái xe đến nhà Thân chờ cho cơn giận xua tan rồi mới về nhà. Vừa bước vào nhà, Thân hỏi đoán:
- Anh và chị cải nhau hả?
- Sao chú mầy biết?
- Anh và em là bạn thân mấy chục năm rồi, những việc làm của anh làm sao mà em không biết được!... Chuyện gì xãy ra vậy hả anh Lân?
      Lân cúi mặt, thở dài rồi kể đầu đuôi câu chuyện cho Thân nghe:
- Hồi sáng nầy Diễm My và thằng Tư Bông hẹn hò ở khách sạn White Horse. Anh bắt gặp quả tang!
- Trời! Ngựa quen đường cũ!
- Chú mầy là người ngoài cuộc nên sáng suốt hơn anh! Bây giờ anh phải giải quyết tình cảnh nầy như thế nào?
    Thân nhìn gương mặt u buồn của Lân rồi khuyên bạn:
- Theo ý của em, anh nên bình tỉnh và giấu kín chuyện nầy, anh đừng để cho người ngoài biết được họ sẽ đồn đại tùm lum, tội nghiệp cho Diễm My.
    Lân suy nghĩ hồi lâu rồi khẻ nói:
- Chú mầy nói đúng! Ngựa quen đường cũ!!! Anh bất hạnh nên lấy nhầm người vợ lăng loàn trắc nết!
- Làm người ai cũng có số phận! Giàu hay nghèo, hạnh phúc hay vô phúc của con người... Tất cả đều do tạo hóa sắp đặt.
    Thân ngừng giây lát rồi vổ vai Lân, khuyên bạn:
- Thôi! Anh đừng buồn nữa. Hai chúng ta nhâm nhi vài ly để anh quên buồn. Người đời nói: Dục phá thành sầu duy hữu tửu
      Hai người bạn tri kỷ ngồi uống rượu và tâm sư với nhau cho đến trời khuya Lân mới từ giả thân ra về. Con đường Port Wakefield về khuya vắng vẻ xe cộ lưu thông. Lân vừa lái xe vừa hát nghêu nghao nhạc phẩm: Vết thù hằn trên lưng ngựa hoang, như để vơi đi phần nào niềm đau chôn dấu người vợ ngoại tình:
- Ngựa hoang nào dẫm nát tơi bời. Đồng cỏ nào xanh ngát lưng trời. Ngưa phi... như điên cuồng, dưới cánh đồng giữa cơn giông. Vì trên lưng cong oằn những vết roi vẫn in hằn...
      Hát đến đây, Lân nghẹn ngào thốt lên lời oán trách Diễm My:
- Em là người vợ đã nhiều lần phản bội anh! Em là biểu tượng của câu tục ngữ: Ngựa Quen Đường Cũ..

Dương Đại Trường
Mùa đông 2016